Danh ngôn về Bạo lực - Maya Angelou. Tôi không bao giờ tự hào vì có hành động bạo lực, nhưng tôi biết mỗi chúng ta phải tự quan tâm bản thân đủ để ta sẵn sàng và có thể tự bảo vệ mình bất cứ khi nào và bất cứ ở đâu nếu cần thiết. I am never proud to participate in Bạo Lực Ngôn Ngữ, Hạ Long (thành phố). 519 likes · 1 talking about this. Ngôn ngữ là vũ khí quan trọng nhất của mỗi người. Hãy dùng nó để giải cứu thế giới, chứ đừng lấy nó để giết chết thế giới của Truyện Bạo Lực Ngưu Ma Vương thuộc thể loại: Dị Giới, Xuyên Không full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Thái Bình Thân Sĩ. Bạo lực là tội ác, nhưng bạo lực đối với những đối tượng không có khả năng phản kháng, không thể chống đỡ được thì càng kinh khủng hơn nữa. Tổng thư kí Liên hợp quốc Ban Kimun từng nói về vấn đề này: “Bạo lực đối với phụ nữ là một tội ác ghê tởm”. Bạo Lực Ngôn Ngữ, Hạ Long (thành phố). 515 likes. Ngôn ngữ là vũ khí quan trọng nhất của mỗi người. Hãy dùng nó để giải cứu thế giới, chứ đừng lấy nó để giết chết thế giới của một người. Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Đời sốngTổ ấm Thứ bảy, 23/2/2019, 0900 GMT+7 'Chiếc khoá kéo' để cha mẹ không nói những lời tổn thương con trẻ trong phút tức giận, bởi bạo lực ngôn ngữ ảnh hưởng tiêu cực đến trẻ. Bài viết là quan điểm của Zhang Xuyu, một chuyên gia về giác quan nổi tiếng của Đài Loan, đang được chia sẻ nhiều. Zhang Xuyu rất giỏi trong việc giúp các bậc phụ huynh tìm ra những lợi thế của con cái và nuôi dưỡng chúng. Mới đây tôi vô tình xem một bộ phim tuyên truyền về bạo lực ngôn ngữ mà người lớn dành cho trẻ nhỏ. Trong video, một tội phạm vị thành niên kể câu chuyện của chính mình ở trại giam. "Khi tôi 12 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ mỗi ngày đều mắng tôi, muốn tôi đi chết đi, nói tôi là đồ vô dụng, rác rưởi. Từ trước đến nay chưa từng khen tôi. Rất nhiều lần mẹ mắng tôi là đồ óc lợn. Sau đó tôi đã cầm súng tìm đến một sòng bạc và giết người". Chàng thiếu niên bị đẩy vào cảnh tù tội, một phần lớn do tuổi thơ bị mẹ bạo lực ngôn ngữ. Ảnh Sina. "Ngược đãi tâm lý trong thời thơ ấu là một nguyên nhân quan trọng dẫn đến phạm tội", video kết bằng câu đơn giản nhưng khiến nhiều người phải suy nghĩ. Tôi từng tiếp nhận trường hợp một bé gái 5 tuổi không muốn nói chuyện với bố mẹ, nhưng bé thường tự nói chuyện với gấu bông của mình. Cha mẹ nghĩ đứa trẻ bị trầm cảm và rất lo lắng nên tìm cách chữa trị. Sau nhiều lần điều trị tâm lý, cô con gái nói một lời khiến bố mẹ rơi nước mắt ngay tại chỗ "Bởi vì đồ chơi sẽ không mắng con". Hoá ra, mẹ bé gái là một người nóng tính và thường vô tình nói với con các câu như "Con đừng làm loạn", "Khóc gì mà khóc?", "Tại sao con lại ngu ngốc như thế?", "Rốt cuộc con biết làm những cái gì hả?"... Những lời trách mắng trong lúc tức giận của người mẹ không ngờ lại gây tổn thương nghiêm trọng đến đứa trẻ. Cách đây một thời gian, để làm hoà dịu mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái một cách hiệu quả, tôi đã triệu tập một buổi họp lớp. Đầu đề đặt ra là những lời nói và việc làm nào của đối phương khiến bạn buồn. Khi đầu đề được đưa ra, những đứa trẻ ở đó thi nhau giơ tay, còn phụ huynh đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Họ sợ các con "bán đứng" mình. Cha mẹ tưởng con bị trầm cảm nhưng hoá ra bé không nói chuyện vì hay bị mẹ mắng. Ảnh Sina. Một học sinh nữ đưa ngón trỏ tay phải đập vào trán một bạn học bên cạnh, cau mày và nghiến răng "Mỗi ngày chỉ biết ăn và chơi, nhìn con nhà người ta, quay lại nhìn mày giống như một con lợn. Khóc gì mà khóc, cút đi đọc sách ngay!". Nói xong, học sinh này đảo mắt và lướt điện thoại, miệng vẫn không quên mắng "Lúc đầu thực sự không nên sinh ra mày". Một nam sinh khác cũng mô phỏng cha mình, cậu hét to lên "Mày thật vô dụng, học thì dốt, một tí việc cũng làm không tốt, lần sau còn như vậy thì cút đi cho tao"... Buổi diễn xuất kết thúc, phản ứng của các bậc cha mẹ rất khác nhau. Họ thậm chí còn không nhớ mình thực sự đã có những lời nói và hành động này. Một nhà tâm lý học từng nói câu này mà tôi thấy rất có lý "Bố mẹ tốt trên miệng đều có 'một chiếc khoá kéo', để không bao giờ nói những lời tổn thương khi tức giận đến con cái. Đánh, mắng chỉ có thể khiến trẻ ngừng sai phạm trong giây lát, nhưng mãi mãi sẽ không có một đứa trẻ ngoan nếu giáo dục theo cách này". Có một từ trong tâm lý học gọi là "Hiệu ứng gió phía nam", nói về gió bắc và gió nam xem ai có thể cởi áo khoác của người đi bộ. Gió bắc thổi một cơn gió lạnh và kết quả khiến người đi bộ quấn chặt áo hơn vì sợ lạnh. Gió nam thổi một làn gió nhẹ, người đi bộ cảm thấy ấm áp, sau đó mở nút và cởi áo khoác ra. Điều này cũng giống với việc giáo dục trẻ em. Cha mẹ tốt nhất không bao giờ làm cho trẻ cảm thấy sợ hãi. Một gia đình hạnh phúc sẽ không có những lời chửi mắng trong lúc giận dữ. Sự ấm áp trong lời nói, đó là món quà tốt nhất cha mẹ tặng cho con cái để trưởng thành. Huyền Thương Body shaming, chế nhạo, cười cợt… đều là hành động bạo lực ngôn ngữ. Đôi khi trong cuộc sống, một số người xem sự chế nhạo ấy là trò đùa vui. Vậy nhưng, một câu chuyện sẽ không được coi là đùa khi nhân vật chính cảm thấy ức chế và phát sinh cảm xúc tiêu cực. Điều đáng sợ của bạo lực ngôn ngữ là người ta "chết dần chết mòn" từ trong tâm thức. Khi hành động ấy kéo dài, cảm xúc "bùng nổ" dẫn đến những cái kết đáng tiếc. Nguyễn Hoàng Phương Linh sinh năm 1999, sinh viên ĐH Thương mại kể rằng cô từng bị bạo lực ngôn ngữ khi học cấp 3 và trong quá trình làm người mẫu ảnh thời sinh viên. Đối với Linh, một người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nét mặt khác với việc họ cảm thấy tổn thương sâu sắc từ bên đi một thời gian dài, Linh để nỗi buồn bị đánh giá tiêu cực ấy sang một bên, cố gắng hoàn thiện bản thân. Lên đại học, cô bén duyên với công việc người mẫu ảnh. "Mình ý thức được vẻ đẹp hình thể với người mẫu ảnh rất quan trọng. Nhưng có đôi lần mình mất kiểm soát cân nặng, thân hình hơi mũm mĩm chút. Lúc đi làm thì có người đùa cợt "dạo này béo quá", rồi "khiếp, tăng cân kinh quá"... Cảm xúc của mình khi ấy là chạnh lòng, tủi thân".Những lời nói tưởng chừng "đùa bình thường" nhưng hóa ra đôi lúc lại khiến người nghe cảm thấy bị tổn thương, không được tôn trọng. Bản thân Phương Linh cho rằng, nhiều người vẫn không biết lời nói đùa và bạo lực ngôn ngữ có ranh giới cực mỏng. Chỉ cần sơ sẩy một chút là từ nói đùa biến thành nỗi buồn của đối phương. Đừng đùa kiểu bạo lực lời nói, vì bạn vui cười không có nghĩa là người nghe cũng cảm thấy thoải mái. Lê Hồng Phúc người mẫu ảnh, TPHCM vẫn cảm thấy hoảng hốt khi nhớ lại quãng thời gian bị phán xét, mạt sát trên mạng xã hội. Với anh, mạt sát là con dao cắt đứt hy vọng của một người khi họ đang rơi vào trạng thái căng thẳng, mệt mỏi. Lê Phúc thẳng thắn bày tỏ "Có thể khi người ta nói ra người ta lại không nghĩ đến và không đặt mình ở vị trí của người nghe cảm nhận. Mình từng phải chịu những lời nói tổn thương, mạt sát từ người xa lạ. Họ không biết gì về mình và cũng không nhìn nhận đúng sai câu chuyện đang diễn ra mà chỉ biết chỉ trích để thỏa mãn bản tính "anh hùng bàn phím". Thời điểm đó tâm lý của mình ảnh hưởng rất nhiều. Là một nạn nhân của bạo lực ngôn ngữ nên mình hiểu rằng, thứ bạo lực này còn đau đớn, tàn nhẫn hơn cả đòn roi".Trước đó, ngày còn học cấp 2 rất nhiều lần Phúc đứng trước gương bất lực bật khóc vì những lời miệt thị, chê bai ngoại hình. Anh nhớ lại "Ngày đó da mình đen, mặt dậy thì lên mụn rồi ngoại hình cũng không có gì nổi bật cả. Có người nói là "quá xấu để làm người mẫu", nhưng chính những lời nói đó đã khiến mình hoàn thiện bản thân, theo đuổi được ước mơ trở thành người mẫu hiện giờ, song song với công việc người mẫu ảnh mình cũng mở các khóa dạy catwalk và kỹ năng người mẫu cho các bạn trẻ. Mình hy vọng rằng ai cũng đều đặc biệt và nên cảm thấy tự hào với bản thân. Dù có thay đổi để tốt hơn hay thế nào đi nữa thì cũng nên vì chính mình trước chứ không phải để làm hài lòng những người làm tổn thương mình".Đình Đức sinh năm 2003, ĐH Hòa Bình cảm thấy ngột ngạt vì câu nói này của bố và sự so sánh hơn thua với hình tượng "con nhà người ta". Mỗi lần bố đưa anh lên "bàn cân" để so sánh, Đức buồn và suy nghĩ rất nhiều. Đình Đức kể "Mình chia sẻ câu chuyện này với mong muốn bố sẽ hiểu và thông cảm cho mình thôi. Ở nhà mình có một số bạn không học cấp 3 mà đi làm kiếm tiền luôn. Thế nên đôi khi bố mình so sánh việc mình chưa làm ra tiền và bạn bè đi làm từ sớm. Hay lúc kết quả học không như ý muốn, bố cũng lại đưa hình ảnh "con nhà người ta". Mình biết rằng bố chỉ nói lúc đấy và luôn ủng hộ chuyện học của mình nhưng ngôn ngữ, câu từ mà bố dùng lại vô tình khiến mình tổn thương. Suốt một thời gian mình luôn nghĩ bản thân vô dụng, "không làm gì nên hồn".Vô hình trung lại có một áp lực đè nén khiến mình rơi vào trạng thái căng thẳng, mệt mỏi. Cũng may là bây giờ mình đã vượt qua được cảm giác đó và tự tin hơn vào bản thân. Mình chỉ hy vọng rằng mỗi ông bố bà mẹ hãy hiểu cho con cái, đừng mang con mình ra để so sánh với "con nhà người ta". Vì bản thân con cái cũng luôn muốn nỗ lực đạt được kết quả tốt nhất".Chị Nguyễn Hiểu Linh Diễn giả, giảng viên trung tâm Kỹ năng sống SVN cho rằng, bạo lực ngôn ngữ nghe qua tưởng là vấn đề mới nhưng nó không hề mới chút nào. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện trạng nhất, từ phía bố mẹ muốn dạy con cái nhưng không khéo léo trong việc truyền tải thông điệp, nội dung nên vô tình để con trẻ nghĩ sai sự việc, dẫn đến những tổn thương không đáng hai, bản thân người dùng bạo lực ngôn ngữ đã từng bị đối xử không công bằng nên có tâm lý muốn người khác cũng rơi vào cảnh đó. Đây có thể là một dạng ám ảnh tâm ba, tâm lý ghen tị, hơn thua muốn lấy người khác ra làm trò đùa cười cợt để mua vui của các "anh hùng bàn phím" mà không ý thức được hậu quả của hành động này để tư, cách giáo dục con trẻ chưa được sát sao, không để ý tới cách các bạn dùng ngôn từ để có sự giáo dục, định hướng kịp nay khi công nghệ mạng mọi thứ phát triển hơn, người ta vô tình trở thành kẻ sát nhân ẩn mình sau màn hình và làm tổn thương người khác. Không cần thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà họ chỉ cần dùng ngôn ngữ để lăng mạ tổn thương ai đó. Và vết thương nỗi đau mà ngôn từ kém duyên ấy mang lại thì đau hơn cả đòn roi. Dù ngôn ngữ vô tình hay cố ý mà thành bạo lực làm tổn thương người khác thì đều đáng phê phán. Mỗi người cần cân nhắc khi sử dụng ngôn từ cả ngoài đời và trên mạng. Bởi cách giao tiếp của bạn sẽ phản ánh chính con người bạn và đôi khi mang tới hiệu quả vun vén mối quan hệ hoặc có thể là để lại hậu quả đáng tiếc với người khác. Body shaming, chế nhạo, cười cợt… đều là hành động bạo lực ngôn ngữ. Đôi khi trong cuộc sống, một số người xem sự chế nhạo ấy là trò đùa vui. Vậy nhưng, một câu chuyện sẽ không được coi là đùa khi nhân vật chính cảm thấy ức chế và phát sinh cảm xúc tiêu đáng sợ của bạo lực ngôn ngữ là người ta "chết dần chết mòn" từ trong tâm thức. Khi hành động ấy kéo dài, cảm xúc "bùng nổ" dẫn đến những cái kết đáng Hoàng Phương Linh sinh năm 1999, sinh viên ĐH Thương mại kể rằng cô từng bị bạo lực ngôn ngữ khi học cấp 3 và trong quá trình làm người mẫu ảnh thời sinh viên. Đối với Linh, một người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nét mặt khác với việc họ cảm thấy tổn thương sâu sắc từ bên đi một thời gian dài, Linh để nỗi buồn bị đánh giá tiêu cực ấy sang một bên, cố gắng hoàn thiện bản thân. Lên đại học, cô bén duyên với công việc người mẫu ảnh."Mình ý thức được vẻ đẹp hình thể với người mẫu ảnh rất quan trọng. Nhưng có đôi lần mình mất kiểm soát cân nặng, thân hình hơi mũm mĩm chút. Lúc đi làm thì có người đùa cợt "dạo này béo quá", rồi "khiếp, tăng cân kinh quá"... Cảm xúc của mình khi ấy là chạnh lòng, tủi thân".Những lời nói tưởng chừng "đùa bình thường" nhưng hóa ra đôi lúc lại khiến người nghe cảm thấy bị tổn thương, không được tôn trọng. Bản thân Phương Linh cho rằng, nhiều người vẫn không biết lời nói đùa và bạo lực ngôn ngữ có ranh giới cực mỏng. Chỉ cần sơ sẩy một chút là từ nói đùa biến thành nỗi buồn của đối phương. Đừng đùa kiểu bạo lực lời nói, vì bạn vui cười không có nghĩa là người nghe cũng cảm thấy thoải Hồng Phúc người mẫu ảnh, TPHCM vẫn cảm thấy hoảng hốt khi nhớ lại quãng thời gian bị phán xét, mạt sát trên mạng xã hội. Với anh, mạt sát là con dao cắt đứt hy vọng của một người khi họ đang rơi vào trạng thái căng thẳng, mệt Phúc thẳng thắn bày tỏ "Có thể khi người ta nói ra người ta lại không nghĩ đến và không đặt mình ở vị trí của người nghe cảm nhận. Mình từng phải chịu những lời nói tổn thương, mạt sát từ người xa lạ. Họ không biết gì về mình và cũng không nhìn nhận đúng sai câu chuyện đang diễn ra mà chỉ biết chỉ trích để thỏa mãn bản tính "anh hùng bàn phím". Thời điểm đó tâm lý của mình ảnh hưởng rất nhiều. Là một nạn nhân của bạo lực ngôn ngữ nên mình hiểu rằng, thứ bạo lực này còn đau đớn, tàn nhẫn hơn cả đòn roi".Trước đó, ngày còn học cấp 2 rất nhiều lần Phúc đứng trước gương bất lực bật khóc vì những lời miệt thị, chê bai ngoại hình. Anh nhớ lại "Ngày đó da mình đen, mặt dậy thì lên mụn rồi ngoại hình cũng không có gì nổi bật cả. Có người nói là "quá xấu để làm người mẫu", nhưng chính những lời nói đó đã khiến mình hoàn thiện bản thân, theo đuổi được ước mơ trở thành người mẫu hiện giờ, song song với công việc người mẫu ảnh mình cũng mở các khóa dạy catwalk và kỹ năng người mẫu cho các bạn trẻ. Mình hy vọng rằng ai cũng đều đặc biệt và nên cảm thấy tự hào với bản thân. Dù có thay đổi để tốt hơn hay thế nào đi nữa thì cũng nên vì chính mình trước chứ không phải để làm hài lòng những người làm tổn thương mình".Đình Đức sinh năm 2003, ĐH Hòa Bình cảm thấy ngột ngạt vì câu nói này của bố và sự so sánh hơn thua với hình tượng "con nhà người ta". Mỗi lần bố đưa anh lên "bàn cân" để so sánh, Đức buồn và suy nghĩ rất Đức kể "Mình chia sẻ câu chuyện này với mong muốn bố sẽ hiểu và thông cảm cho mình thôi. Ở nhà mình có một số bạn không học cấp 3 mà đi làm kiếm tiền luôn. Thế nên đôi khi bố mình so sánh việc mình chưa làm ra tiền và bạn bè đi làm từ sớm. Hay lúc kết quả học không như ý muốn, bố cũng lại đưa hình ảnh "con nhà người ta".Mình biết rằng bố chỉ nói lúc đấy và luôn ủng hộ chuyện học của mình nhưng ngôn ngữ, câu từ mà bố dùng lại vô tình khiến mình tổn thương. Suốt một thời gian mình luôn nghĩ bản thân vô dụng, "không làm gì nên hồn".Vô hình trung lại có một áp lực đè nén khiến mình rơi vào trạng thái căng thẳng, mệt mỏi. Cũng may là bây giờ mình đã vượt qua được cảm giác đó và tự tin hơn vào bản thân. Mình chỉ hy vọng rằng mỗi ông bố bà mẹ hãy hiểu cho con cái, đừng mang con mình ra để so sánh với "con nhà người ta". Vì bản thân con cái cũng luôn muốn nỗ lực đạt được kết quả tốt nhất".Chị Nguyễn Hiểu Linh Diễn giả, giảng viên trung tâm Kỹ năng sống SVN cho rằng, bạo lực ngôn ngữ nghe qua tưởng là vấn đề mới nhưng nó không hề mới chút nào. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện trạng nhất, từ phía bố mẹ muốn dạy con cái nhưng không khéo léo trong việc truyền tải thông điệp, nội dung nên vô tình để con trẻ nghĩ sai sự việc, dẫn đến những tổn thương không đáng hai, bản thân người dùng bạo lực ngôn ngữ đã từng bị đối xử không công bằng nên có tâm lý muốn người khác cũng rơi vào cảnh đó. Đây có thể là một dạng ám ảnh tâm ba, tâm lý ghen tị, hơn thua muốn lấy người khác ra làm trò đùa cười cợt để mua vui của các "anh hùng bàn phím" mà không ý thức được hậu quả của hành động này để tư, cách giáo dục con trẻ chưa được sát sao, không để ý tới cách các bạn dùng ngôn từ để có sự giáo dục, định hướng kịp nay khi công nghệ mạng mọi thứ phát triển hơn, người ta vô tình trở thành kẻ sát nhân ẩn mình sau màn hình và làm tổn thương người khác. Không cần thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà họ chỉ cần dùng ngôn ngữ để lăng mạ tổn thương ai đó. Và vết thương nỗi đau mà ngôn từ kém duyên ấy mang lại thì đau hơn cả đòn ngôn ngữ vô tình hay cố ý mà thành bạo lực làm tổn thương người khác thì đều đáng phê phán. Mỗi người cần cân nhắc khi sử dụng ngôn từ cả ngoài đời và trên mạng. Bởi cách giao tiếp của bạn sẽ phản ánh chính con người bạn và đôi khi mang tới hiệu quả vun vén mối quan hệ hoặc có thể là để lại hậu quả đáng tiếc với người khác. Việt Nam TÂM LINHMỪNG ĐẠI LỄ PHẬT ĐẢN 2023 Bức ảnh hiếm vẽ trên phong bì kính mừng Phật Đản vào năm 1965 thởi VNCH, điều đặc biệt là vẽ GĐPTVN rước cở... Sức KhỏeCách nay đúng 40 năm, 3 nhà nghiên cứu người Pháp của Viện Pasteur, Paris, đã phát hiện ra LAV - virus mới tấn...Từ xưa tới nay, ngâm chân được Trung y ứng dụng rộng rãi trong dưỡng sinh và trị bệnh. Nhiều nghiên cứu y học... Theo kết quả nghiên cứu, người mẹ tự tay massage cho con mình, không chỉ giúp cho trẻ nhận được nhiều hơn mà người... - Quảng cáo - Một đứa trẻ khi bị bạo hành bằng bạo lực, sẽ xuất hiện những vết tím thâm bầm dập, trầy xước là chuyện đương nhiên. Những vết thương này, có đau nhưng chỉ cần thuốc và thời gian là sẽ khỏi. Còn đối với một đứa trẻ bị bạo hành bằng ngôn ngữ thì vết thương tinh thần, cái mà ta không nhìn thấy, cái mà chẳng có loại thuốc thần kỳ nào có thể chữa được, thử hỏi bao giờ nó sẽ lành lặn? *** Hai tuần vừa qua tôi có đọc một cuốn sách nói về nạn bạo hành trẻ em, cuốn sách này chân thực và khiến tôi càng quan tâm hơn về vấn đề xã hội này. Bạn nào quan tâm có thể đọc cuốn "Không nơi nương tựa" của Dave Pelzer. Đó quả là một cuốn sách hay, có lẽ do bởi tác giả chính là người bị bạo hành, và khi lớn lên ông đã kể lại một tuổi thơ đầy tăm tối của mình, điều đó khiến cuốn sách trở nên chân thực hơn bao giờ hết. Bạo hành trẻ em là sự ngược đãi về thể chất và tinh thần, bằng rất nhiều cách đối với những em nhỏ – những người chưa được phát triển đầy đủ về tinh thần, thể chất và trí tuệ. Bạo hành trẻ em bằng nhiều những phương pháp khác nhau, có thể bằng bạo lực hoặc bằng những ngôn từ. Bạo hành bằng ngôn từ là một trong những bạo hành đang ngày một phổ biến hơn cả. Đó là cách sử dụng những lời nói thô tục hoặc gây tổn thương tinh thần người khác, bạo lực ngôn ngữ không chỉ xảy ra với trẻ em mà xảy ra với tất cả mọi người. Có lẽ đây là hành vi dễ dàng thực hiện và đôi khi người ta còn không cả nhận ra. Một câu chuyện đơn giản để ví dụ về vấn đề này. Ngày trước, khi tôi học cấp 2, một người bạn tôi có kể lại rằng Nhà cô ấy có hai chị em gái, cô ấy là chị cả. Hai chị em vì cách nhau có 1 tuổi nên rất thân với nhau, tuy nhiên vì là chị nên cô không được mẹ cưng chiều như người em của mình. Có lần, hai chị em hỏi mẹ rằng mẹ có yêu mình không. Người mẹ trả lời với cô ấy là "Không", rồi quay ngoắt sang cô em và nói "Mẹ chỉ yêu gái rượu của mẹ thôi." điều đó ta thấy thật sự bình thường tuy nhiên nó đã làm Bạn tôi đã không nói gì suốt buổi tối hôm đó và những ngày sau đấy. Tôi nghĩ khi cô ấy nói với tôi chuyện này, thì câu chuyện trên chắc phải xảy ra đã khá lâu. Vì như vậy cô bạn mới có đủ can đảm để đối mặt với nó. Tôi nghĩ rằng trên đây là một ví dụ trong rất nhiều ví dụ phổ biến về nạn bạo hành mà tôi sắp nói tới. Không chỉ người bạn của tôi đâu, ngoài kia bao nhiêu đứa trẻ trẻ thơ, trẻ vị thành niên đều đang phải đối mặt với vấn đề này. Những đứa trẻ đó sẽ coi đó là những nỗi đau tinh thần, sẽ đeo đuổi nó, ám ảnh, có lẽ là suốt cả cuộc đời này. Một đứa trẻ khi bị bạo hành bằng bạo lực, sẽ xuất hiện những vết tím thâm bầm dập, trầy xước là chuyện đương nhiên. Những vết thương này, có đau nhưng chỉ cần thuốc và thời gian là sẽ khỏi. Còn đối với một đứa trẻ bị bạo hành bằng ngôn ngữ thì vết thương tinh thần, cái mà ta không nhìn thấy, cái mà chẳng có loại thuốc thần kỳ nào có thể chữa được, thử hỏi bao giờ nó sẽ lành lặn? Có ai biết câu trả lời là gì? Xin hãy nói cho tôi. Còn hậu quả sau những vụ bạo hành như thế để lại sẽ ra sao? Có một điều có thể chắc chắn mà viết ra rằng tiếng cười của đứa trẻ đó sẽ chẳng bao giờ được giòn tan như ánh bình minh rực rỡ kia nữa. Trong nó là cả một màn tối, đó sẽ là nỗi đau âm ỉ, là nỗi ám ảnh. Đứa trẻ sẽ sống khép kín, mất đi niềm tin và sẽ dần xuất hiện những hành động nông nổi cục súc, hành vi bạo lực trong con người nó. Những suy nghĩ giống như là Trước kia mình cũng thế, nên bây giờ con mình cũng phải bị thế. Đó là sự hình thành những nhân cách không tốt của chính những chủ nhân tương lai của một đất nước, một quốc gia. đó chính là hệ quả của việc giáo dục không tốt từ phía gia đình, đặc biệt hơn đó chính là biểu hiện của việc suy thoái đạo đức. Người lớn đang dùng những phương pháp bạo hành này đối với trẻ em, có đôi khi chính họ cũng không biết và những đứa trẻ bị bạo hành này cũng không hay. Dưới đây là những câu chuyện do tôi đã được chứng kiến, hãy đọc và ngẫm lại 1. Có lần tôi đi tập thể dục, bắt gặp một gia đình nọ đang đánh một đứa trẻ chỉ vì cậu ta dùng lời nói thô tục với bạn bè. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tôi không nghe thấy những câu chửi "răn đe" của người bố– Đm mày thậm chí là những từ thô tục hơn nữa, lần sau mày mà dám nói những câu như thế nữa tao cho mày ăn c*t con ạ, quỳ xuống mà nhìn con nhà người ta xem, mày chỉ đáng ***** cho con họ thế là câu chửi đó ám ảnh tôi- một người chỉ đi ngang qua và vô tình nghe thấy. 2. Rất nhiều người cũng đã từng bị như vậy, đó là khi chúng ta bị chính những người thân của mình xem thường, dùng những lời lẽ không hay để mắng chửi. Nói với những đứa con họ nào là "vô dụng" , nào là "căm thù" , nào là "đáng chết, đáng nguyền rủa" và nhiều câu khác nữa... suy nghĩ.. suy nghĩ đi . 3. Mới vài tuần trước đây, Một người bạn đang học cùng lớp với tôi, có lần trong vài phút tâm sự bạn kể rằng bạn chẳng muốn về nhà. Nguyên nhân là do bạn đó làm sai một vài chuyện, và khi về nhà thì bị bố mắng. Bố bạn không mắng bình thường mà dùng những từ mang tính sát thương cao. Tôi coi đó là hành vi xúc phạm danh dự và nhân phẩm của trẻ vị thành niên."Cái đồ con đĩ điếm" . "Loại mày sao không chết đi cho vừa." . Thậm chí, bạn còn nghe những câu "Đồ con đĩ HIV" từ chính người bố của mình. Tôi đã run bần bật. Còn người bạn cứ khóc mãi... Có lẽ đó còn là những ám ảnh theo người bạn của tôi mãi mãi sau này. Cô bạn cấp 2 của tôi, cô bạn đang học cùng tôi là những nạn nhân về vấn đề xã hội đáng nghiêm trọng này. Chúng chính là nguyên nhân, là rào cản vô hình để lý giải cho sự xa cách của con cái đối với bố mẹ. ——————————————– Không chỉ là những người lớn mới dùng ngôn ngữ để bạo hành trẻ em, mà ngay cả tôi và chúng ta cũng vậy. Chúng ta đang dần tự cho mình cái quyển để "chửi" người khác, đặt người ta vào trong một cái lồng mà ở đó những gì mình thấy là những tiêu chuẩn bắt buộc của họ. giới hạn là Do mình tự đề ra. Cuộc sống của mỗi người là khác nhau, quan điểm của mỗi người là không giống nhau. Vì vậy cái đúng của họ cũng có thể là cái sai của mình, hoặc ngược lại. Để hạn chế nạn bạo hành cả về ngôn ngữ và bạo lực, mỗi chúng ta hãy thay đổi cách ứng xử và nhận thức của bản thân mình. Phải thật nghiêm túc ý thức rõ điều này. Bởi tính sát thương và hệ quả của nó là cực kỳ lớn. Một lần nữa, đứng trên phương diện là đứa trẻ đã từng bị bạo hành, tôi muốn nói rằng Người lớn ơi? Hãy lắng nghe chúng con, dù chỉ một phút, Chân thành.

bạo lực ngôn ngữ